Bà nói, mỗi ngày bà nghe một CD, sau đó đã đổi qua CD, mỗi ngày một đĩa, mỗi đĩa nghe mười lần. Bà đang sống thời Chánh pháp, mỗi ngày nghe mười giờ kinh, mười giờ, trên thực tế, bà chỉ nghe một tiếng, nghe mười lần. Nghe một câu trong Phật pháp, hiểu được, bà đã giác ngộ: “Nhất môn thâm nhập, trường thời huân tu”, bà nói bà đã hiểu được câu đó, y giáo phụng hành. Mỗi ngày nghe một giờ, đấy là nhất môn thâm nhập, một giờ đó nghe mười lần, là trường thời huân tu. Nghe xong bộ kinh trong hai tháng, nghe xong rồi nghe lại từ đầu, nghe như thế trong mười năm. (Đoạn này được lấy từ Tịnh Độ Đại Kinh Khoa Chú)
Phật giáo trên toàn thế giới, được truyền bá đến những nơi khác nhau cũng không có những thành tựu diệu kì như thế, nhưng chưa ai để tâm nghiên cứu đến sự thành tựu đó. Tại sao lại có nhiều người thành tựu như vậy? Nên ghi nhận sự góp công của nội hàm quá sâu sắc của văn hoá truyền thống xưa. Những quốc gia khác trên thế giới không có một nội hàm sâu sắc như thế. Vì Phật pháp là giáo dục, Phật pháp là sư đạo, sư đạo tất nhiên được xây dựng trên nền tảng hiếu đạo. Từ điểm này, theo sự nghiên cứu của họ, chúng ta có lý do để tin tưởng. Từ xưa Trung quốc đã coi trọng việc dạy đạo hiếu, có hiếu với cha mẹ mới có thể tôn trọng thầy tổ. Tại sao trong nhiều đời trước, không nói đâu xa, hai đời trước chúng ta, một đời cha tôi, một đời ông nội tôi, chúng tôi không thể hơn được các vị ấy về vấn đề Hán học hay Nho học được, cha tôi không thể hơn ông nội tôi, chúng tôi cũng không thể sánh với lớp cha tôi. Nguyên nhân do đâu? Nó xuất phát từ nền tảng hiếu thân, họ tôn sư trọng đạo. Cầu học, bất luận là học thuật thế gian hay xuất thế, nếu không tôn trọng những môn quí vị đã học, thì không thể có lòng cung kính như thế, không có lòng tôn trọng thầy giáo thì không thể học tốt một môn học gì. Đặc biệt là tính thờ ơ xốc nổi, đó là một sự trở ngại rất lớn trong việc học hành, việc tu tập cũng không thể thành công trong pháp môn nào. Tâm tu tập cần phải thanh tịnh, phải bình tĩnh. Chúng ta xem xã hội ngày nay, học sinh trong các trường học ngày nay, ai cũng thờ ơ, xốc nổi, làm sao họ có thể nghe được những lời dạy của các bậc Thánh hiền? Vì thế những gì họ học được là tri thức, không khai được trí tuệ, không những họ không khai trí tuệ mà Tam muội họ cũng thể đạt đến. Trong kinh Phật, chúng ta lấy một thí dụ trong kinh Phật, học kinh Hoa nghiêm phải có tam muội Hoa nghiêm khi, tu Tịnh độ phải chứng niệm Phật tam muội. Tam muội là gì? Tam muội là tâm thanh tịnh, không có tạp niệm, giống như việc học của thế gian, quí vị học Luận ngữ phải có tam muội Luận ngữ khi, quí vị học Lễ kí phải có tam muội lễ kí, nó giống như thế, trước hết phải có tâm thanh tịnh thì trí tuệ mới khai mở được. Hiện tượng này bây giờ không có, những gì đạt được bây giờ toàn là tri thức, học sinh chạy theo việc học rộng nghe nhiều, họ không thể nhất môn thâm nhập, trường thời huân tu, họ không theo cách đó, mà học rộng nghe nhiều. Dựa vào đâu? Dựa vào trí nhớ, đọc nhiều, quan sát nhiều, nhớ nhiều, người xưa gọi đó là cách học ghi nhớ. Sách Lễ Kí nói rằng: Cách học ghi nhớ thì không đủ để làm thầy mọi người. Câu này nói rất nặng! Vì sao vậy? Cách học ghi nhớ đó là tri thức mà ta đang nói ở đây, đó không phải là trí huệ. Sau khi đã khai ngộ rồi là gì? Là trí huệ. Khai ngộ là một bộ kinh đã thông, hết thảy kinh đều thông, biện pháp xưa vẫn tốt hơn. Quí vị muốn học rộng nghe nhiều, quí vị đừng hấp tấp, trước tiên phải giỏi một môn, giỏi một môn thì những môn khác đều giỏi. Không cần học rộng nhưng quí vị đã nghe nhiều, quí vị sẽ thông hiểu tất cả. (Hãy tìm "Tịnh Độ Đại Kinh Khoa Chú" để xem thêm)
Chúng tôi có nhân duyên này, lại là một người cô thân ở Đài Loan, không có gì lo lắng, tự chăm sóc mình vô cùng thoải mái. Cho nên được thầy để ý dạy tôi xuất gia, nghề nghiệp này là Chương Gia đại sư chọn thay cho tôi, dạy tôi học Phật Thích Ca Mâu Ni.
https://phapduyen.com/danh-muc/phap-khi/ Lý Bính Nam lão cư sĩ dạy tôi giảng kinh, tôi cũng rất thích làm việc này, cho nên Phật pháp là giáo dục. Chư Phật Bồ Tát là người thực hiện nghĩa vụ giáo dục Đức Phật, họ không cần tiền, danh văn lợi dưỡng đều không cần, công đức này rất lớn. (Hãy tìm "Tịnh Độ Đại Kinh Khoa Chú" để xem thêm)

Ngày nay người trẻ tuổi có phát tâm chăng? Có, tôi tin rất nhiều, nhưng không có người hộ trì. Đến đâu để tìm người có thể hộ trì cho quý vị ba năm? Quá khó được! Quả thật có thể gặp không thể cầu. Thành danh mới có người đến tìm quý vị, chưa thành danh ai đến tìm quý vị? Muốn thành danh, tôi rèn luyện suốt 30 năm. Vì sao ngày nay người hoằng pháp lại ít như thế? Có nguyên nhân, tôi biết nguyên nhân này, cho nên tôi phát tâm giúp người phát tâm hoằng pháp. Tôi quan tâm họ, làm hộ pháp cho họ, vẫn không đơn giản, vì sao vậy? Vì họ không nghe lời, rất nhiều ý kiến. Chúng tôi kiến nghị với họ, họ không chấp nhận, thích quảng học đa văn, thích tự do phát huy, cho nên học suốt mười mấy năm vẫn không thông được. Đúng như cổ nhân nói: “không theo quy củ, không thể thành tựu”. Nếu muốn học nhất định phải tuân thủ theo theo quy củ của Phật Bồ Tát và chư vị tổ sư, như vậy mới có thể thành tựu. Những quy củ này tôi học được từ thầy Lý, tôi theo thầy 10 năm. Cần phải hiểu quy củ này. (Mỗi trích đoạn này đều được lấy từ Tịnh Độ Đại Kinh Khoa Chú của Hòa Thượng Tịnh Không giảng)